Phó Niên quan sát mẹ một lát rôi cũng tháo giày và leo lên chiếc giường đất cao hơn một chút. Phó Như Hối nhìn ba người Sở Dung nằm trên chiếc giường lót đầy cỏ khô, hi hi ha ha chơi đùa nửa ngày trời, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết khó chịu nào. Phó Như Hối bắt đầu nghi ngờ, có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều và rằng con trai mình không phải yếu đuối như anh tưởng? Nhìn ba mẹ con trò chuyện vui vẻ trên giường vê những chủ đề thú vị với trẻ con, Phó Như Hối tựa nhẹ người ra sau.
Ánh trăng sáng tỏ, sao trời lấp lánh, cuốn phim kết thúc tại đây mà không thêm bất cứ cảnh quay nào của Sở Dung gọi điện cho anh.
Sau khi xem xong video trực tiếp kéo dài hơn bảy tiếng, thời gian bên cạnh Phó Như Hối cũng từ chiêu chuyển sang đêm khuya. Anh nhẹ nhàng xoa ấn đường đau nhức, mắt đỏ hoe vì nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu.
Chương trình phát sóng trực tiếp quá dài khiến không ai có thể ngồi yên cả ngày trước màn hình, lượng truy cập trong một ngày chênh lệch quá lớn, những người làm chương trình này rõ ràng không hiểu nghệ thuật gọn gàng, súc tích.
Phó Như Hối không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, chậm rãi cắm sạc cho máy tính bảng và để nó sang một bên. Qua những gì chứng kiến hôm nay, Sở Dung không hê giống như kiếp trước, làm những điều khủng khiếp với Phó Niên và Phó Dư. Ngược lại, hai đứa trẻ dường như rất thích được ở bên Sở Dung.
Liệu sự khác biệt giữa kiếp này và kiếp trước có phải là do sự phát triển khác nhau không? Phó Như Hối cúi đầu, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những ký ức mình nhìn thấy sau khi vê đến nhà ở kiếp trước còn có hình ảnh livestream vừa xem xong. Hai mảnh kí ức ngắn hoàn toàn khác biệt bài xích lẫn nhau ngay trong đâu anh. Chúng giao chiến một cách kịch liệt, tốt đẹp và tin dữ chông chéo lên nhau, hóa thành hư ảo, một cảnh thiên đường, một cảnh địa ngục.
Sở Dung với nụ cười rạng rỡ và Sở Dung đầy oán hận, hai hình ảnh luân phiên hiện lên không ngừng.
Khi Phó Như Hối gân như không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là giả, điện thoại của anh bất ngờ reo lên.
Có vẻ như anh tìm được một lý do để thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn đó. Phó Như Hối ngẩng đầu, lấy chiếc điện thoại di động trên đầu giường, thấy một email mới.
Đó là email cá nhân anh đăng nhập trên điện thoại.
Nghĩa là khả năng cao người gửi là người quen.
Nhưng khi anh nhìn thấy tên người gửi, một cảm giác bất an bỗng nhiên ùa về.
Cái tên này, chính là cái tên đã từng gửi cho anh bằng chứng về tội lỗi của Sở Dung ở kiếp trước.
Lại là người đó.
Phó Như Hối do dự không muốn mở email. Tất cả những gì đã trải qua ở hiện tại đã trật khỏi đường ray của kiếp trước, thế nhưng cái tên này vẫn như một lời nguyên rủa tìm đến đây. Phó Như Hối không chắc nó có còn giống kiếp trước hay không, thứ mang đến cho anh là tin tức vợ mình ngược đãi con cái. Nhưng trốn tránh không phải bản chất của Phó Như Hối, cũng không phải cách anh giải quyết vấn đề.
Nếu người này dám gửi, thì Phó Như Hối dám đọc.
Anh mím môi, quyết định mở email.
Trong email là một tập tin nén. Phó Như Hối kiên nhẫn đợi đến khi tập tin được tải xuống và giải nén, hình ảnh đầu tiên hiện lên là một bức ảnh HD.
Trong ảnh, Sở Dung mặc chiếc đầm ngủ dài đến mắt cá chân, đang giơ tay cao, mặt cau có. Trên mặt đất, Phó Niên ôm Phó Dư vào lòng, hai anh em ôm chặt lấy đối phương, như đang mượn một chút sức mạnh từ người đối phương.
Phó Như Hối chỉ liếc qua rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Anh đã đại khái biết những tấm ảnh phía sau sẽ trông như thế nào. Sau khi hít sâu một hơi, Phó Như Hối kéo xuống, phía sau không có ảnh Sở Dung trực tiếp ra tay với Phó Niên, Phó Dư, chỉ có một ít ảnh chụp một mình của Phó Niên, Phó Dư. Lũ trẻ hoặc là ngủ giữa đống đồ tạp nham bẩn thiu, hoặc là đang cầm một mẩu bánh mì ngấu nghiến như hổ đói, trên người không có vết thương từ kiếp trước nhưng ánh mắt rất sợ hãi, rất hoảng loạn, chúng vừa nhìn lên liên cảm nhận được sự đe dọa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo